Ông nội và bà nội - iwin68 club
Trong tiếng Giang Tây, cụ nội và cụ ngoại được gọi là ông bà. Cuộc sống của hai người họ hoàn toàn khác biệt: ông nội thích vui chơi, thường xuyên đánh bài, trong khi bà nội thì miệt mài làm việc, mỗi ngày đều ra vườn rau chăm sóc.
Từ khi tôi còn nhỏ, ông bà đã sống riêng. Ông nội ở cùng nhà chúng tôi, còn bà nội sống với chú út. Vì vậy, tôi thân thiết với ông hơn một chút. Khi bố mẹ phải đi làm xa suốt tuần chỉ về vào cuối tuần, tôi sống chủ yếu với ông nội.
Ông nội rất cao, trên 1m80. Tôi nhớ hồi bé phải giơ tay thật cao mới nắm được tay ông. Ông gầy guộc, có bộ râu cứng mà ông chỉ cạo vài ba ngày một lần. Mỗi tháng ông đều đến tiệm cắt tóc, kéo theo cả tôi, sau đó cả hai đều trở thành đầu "bộ đội". Ông luôn nói kiểu này trông gọn gàng hơn.
Ông có thói quen hàng ngày dùng lưỡi dao cạo để cắt da thịt ở gót chân trái (hoặc phải, tôi không chắc lắm). Mỗi lần như vậy đều chảy máu, để lại đầy đất vẩy da, sau đó dán lên một nửa miếng băng cá nhân. Lúc nhỏ tôi không hiểu tại sao, mãi sau này mới biết rằng lúc trước ông bị vật gì đó đâm vào chân nhưng không chữa dứt điểm, để lại di chứng ngứa ngáy khó chịu, buộc phải dùng cách này để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Ông nội rất mê đánh bài, gần như nghiện. Sau giờ tan học, nếu không thấy ông ở nhà thì chắc chắn ông đang đánh bài đâu đó. Trong mắt người lớn, đây là thói xấu, nhưng đối với tôi lúc nhỏ thì lại là điều tốt. Trước hết, không ai quản lý tôi nên tôi tự do thoải mái, hầu như lớn lên trong tình trạng "phóng dưỡng". Thứ hai, đôi khi tôi đứng cạnh xem ông đánh bài (qua đó tôi cũng học được cách chơi), thậm chí chui vào lòng ông, khiến ông phiền não. Thế là ông đưa cho tôi ít tiền零 để tôi tự đi chơi, đặc biệt là khi ông thắng bài, chiêu này chưa bao giờ thất bại. Đây là nguồn thu nhập chính đầu tiên của tôi thời thơ ấu. Ngoài ra, ở vùng nông thôn nuôi trâu cày ruộng, mùa xuân các hộ gia đình luân phiên sử dụng trâu, những mùa khác cũng cần luân phiên chăm sóc. Đến lượt nhà tôi, vì ông muốn đánh bài nên sẵn sàng thuê tôi chăm trâu thay, đây là nguồn thu nhập thứ hai của tôi.
Cuối tháng thường có vài ngày ông không đánh bài mà chỉ ngồi chuyện trò với người khác, phần lớn là vì đã thua sạch tiền, chờ lương hưu tháng sau. Dù sao, hai tuần đầu tháng sau khi nhận lương hưu, cuộc sống thoải mái hơn, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Nhưng đến cuối tháng thì khá là chật vật.
Nghe nói hồi trẻ ông nội là người rất tài giỏi, dù học vấn không cao nhưng từng giữ chức cán bộ, nói một không hai. Lúc tôi còn nhỏ, ông đã nghỉ hưu, tôi không rõ lắm về những chuyện này. Chỉ nhớ rằng ông làm việc rất khéo léo. Bể nước trước cửa, túp lều, và nhà vệ sinh phía sau đều do ông tự xây dựng. Nhà ở vùng nông thôn địa hình phức tạp, không có đường xe tải chạy vào, tất cả xi măng, cát, gạch đỏ đều được ông dùng xe đẩy từng chuyến một mang vào. Tôi theo sau giúp đẩy xe, tuy mệt nhưng cũng rất thú vị.
Những năm trước, gia đình còn canh tác mấy mẫu ruộng. Mùa xuân gieo hạt, mùa thu thu hoạch, ông đều xuống đồng làm việc. Quan trọng nhất là công việc tưới tiêu. Chúng tôi sống ở vùng đồi núi, ruộng nhà tôi nằm ở độ cao giữa. Khi hạn hán, các hộ gia đình phía trên thường chặn dòng nước, khiến phía dưới không có nước. Thường xuyên nhìn thấy ông cầm cuốc lên thượng nguồn dẫn nước. Vào mùa thu, khi cây lúa trổ bông, không thể để ngập nước, nên phải đào kênh sâu bên ruộng để dẫn nước thoát ra ngoài.
Ngoài lương hưu, ông nội còn thích tính theo lịch âm nhiều hơn. Mỗi năm ông đều mua lịch, và mỗi sáng đều xé một trang.
Người thuộc thế hệ ông bà thường rất kính trọng Chủ tịch Mao. Trên tường chính phòng khách nhà tôi luôn treo chân dung Người. Ông cũng rất quan tâm đến chiến tranh. Bình thường ông thích xem phim truyền hình hay kịch tỷ số trực tuyến Hoàng Mai, nhưng trong thời gian xảy ra chiến tranh Afghanistan, ông thường xuyên theo dõi tin tức liên quan.
Tôi hiểu về bà nội ít hơn nhiều. Bà rất thấp bé nhưng vẫn miệt mài giữa vườn rau và chợ, trồng rau bán rau, bận rộn không ngừng. Mọi người khuyên bà nên nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống an nhàn, nhưng bà không chịu nghe. Mãi đến vài năm trước, khi sức khỏe bà giảm sút rõ rệt, mọi người lo lắng nên đã ném hết đồ nghề nông nghiệp của bà đi, bà mới dừng lại.
Hai sở thích duy nhất của bà nội có lẽ là xem phim truyền hình và lễ Phật. Mỗi tháng vào ngày mùng một và rằm, bà đều đến chùa để thắp hương. Từ nhà chú út đến chùa khá xa, mất khoảng vài chục phút đi bộ. Về sau khi sức khỏe kém hơn, bà vẫn giữ thói quen này, nhờ chú út lái xe đưa đến chùa.
Đầu tháng Chín, bà nội qua đời ở tuổi 82, tứ đại đồng đường, có lẽ không còn gì tiếc nuối. Còn ông nội thì đã qua đời từ năm 2004, khi tôi đang học cấp hai, mới chỉ 70 tuổi. Tất cả ký ức về ông đều nằm trong thời thơ ấu, mặc dù vẫn còn tươi đẹp nhưng tôi luôn cảm thấy tiếc nuối.
Cuối cùng, điều làm tôi ngạc nhiên là: mặc dù đám tang của ông và bà cách nhau 17 năm, nhưng giữa các bậc cha chú vẫn tái diễn những mâu thuẫn tương tự. Thật mỉa mai, 17 năm trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng nhiều thứ vẫn không hề biến đổi.
(Kiểm tra kỹ lại văn bản và đảm bảo không có bất kỳ chữ Hán nào tồn tại.)